Thứ Sáu, 31 tháng 10, 2014

GROUND


Do not be  satisfied with hearsay or with tradition or with legendary lore or with what has come down in scripture or with conjecture or with logical inference or with evidence or with liking for a view after pondering over it or with someone else's ability  or  with  the  thought  “The  monk  is  our  teacher.”  When  you  know  in yourselve's: “These things are wholesome, blameless, commended by the wise, and being adopted and put into effect they lead to welfare and happiness,” then you should practice and abide in them…
                                                                The Buddha-Kamala sutta.

“Chớ lấy làm hài lòng, thỏa mãn với những tin đồn; hoặc với những gì mà truyền thống xưa để lại; hoặc với các truyền thuyết học vấn; hoặc với những gì đã rút ra từ kinh điển; hoặc từ một sự ước đoán; hoặc là từ sự suy luận  hợp lý; hoặc từ những chứng cứ, rõ ràng có sự cân nhắc; hoặc với sở thích của một ai đó sau khi suy nghĩ cẩn thận, dựa trên thực tế; hoặc từ tài năng khéo léo của một người nào đó;  hoặc ngay cả những tư duy đó thuộc về  những cái thấy từ thầy của chúng ta ‘monk’.  Và rồi  Đức Phật đã thêm rằng: ‘Chớ có vội  tin,  chớ  có  vội  tin…trừ   khi  bạn  biết  rõ  những lời  dạy  đó  là  lợi  ích  từ  chính bạn…“Những điều đó là lành mạnh, trong sáng ‘vô tội’, và được ngợi khen  bởi  các bậc trí, các bậc hiền, thánh…, nơi đó, khi thực hiện  thì đưa đến cho bạn những thành quả hữu ích, được  hạnh phúc, an vui,… chỉ khi đó  bạn mới có thể tin, áp dụng,  và sống với chúng mà thôi.!’” 
                                                                The Buddha Kalama Sutta

Thứ Năm, 30 tháng 10, 2014

Thơ Tranh : Xướng Hoạ : Chiều Lên Chùa - Chùa Xưa


Thơ: Mai Lộc, Quên Đi
Thơ Tranh: Kim Oanh
Từ : http://huynhhuuduc.blogspot.com
 

Trăng Thiền

Thi nhân trong túi rỗng không
Ngắm trăng đỡ dạ tìm giòng sông thơ
Bất cần đời tựa giấc mơ
Ném đi hư ảo tình hờ thế nhân
Sắc không, không sắc phù vân
Ham chi mà để bụi trần vương theo
Oan khiên sao mãi còn đeo
Trái tim chai đá đã treo cửa thiền
Người cười rằng bảo ta điên
Biết đâu ta trốn muộn phiền cho tâm
Tiếng chuông cảnh tỉnh gọi thầm
Mượn dòng kinh kệ hương trầm để say
Tranh danh đoạt lợi mặc ai
Ta vui chay lạt tháng ngày thong dong
Niết Bàn xa tít mù trông...
Ta tìm bờ Giác để mong nương nhờ
Trăng thiền đến tự bao giờ?
Đậu trên cành liễu để chờ người mê!!!...
              HẢI YẾN
              Ôn Lan thành -Thu 92

Trăng và Thiền Sư


Thành kính tặng thầy Thích Pháp Thiện 

Trăng soi bờ cát huyễn
Thiền sư bước ung dung
Thời gian không ngừng chuyển
Thoáng qua đã vô cùng
Dưới hồ in bóng nguyệt 
Thiền sư bước bình an 
Trăng đầy rồi trăng khuyết
Mây tụ rồi mây tan...
Trăng soi đời lặng lẻ
Thiền sư vác trên vai
Túi hành trang bỗng nhẹ
Phủi sạch bụi trần ai 
Trăng soi bờ cát huyễn
Thiền sư mỉm miệng cười
Nước lại trôi về biển
Để sông nhớ ngậm ngùi...
                     DIỆU ĐỨC
             Tu Viện Cát Trắng
   Vào một đêm trăng 14-3-2012

Hãy Quán Niệm


Hãy quán niệm rồi một ngày nào đó
Anh già nua, tôi cũng già nua
Trong khoảnh khắc giữa giao thời sanh tử
Anh đi một mình tôi chỉ tiễn đưa
Ta đến thế gian này một mình một bóng
Rồi khi đi cũng một bóng một mình
Thì bạn ơi! Đừng lo sợ cô đơn
Rồi ám ảnh sự già nua, bệnh tật
Hãy quán niệm rồi một ngày nào đó
Anh và tôi sẽ vĩnh biệt chia tay
Anh đường anh, chuyện sinh tử an bày
Tôi ở lại với tháng ngày đơn lẻ
Hãy quán niệm rồi một ngày nào đó
Đi một mình chỉ có nghiệp mang theo
Thì lợi danh, danh lợi chỉ bọt bèo
Hãy buông xả cho tâm thôi bám víu
Lời Phật dạy bao pháp môn vi diệu
Hãy mở lòng đón nhận sự  thương yêu!
                                     DIỆU ĐỨC
                    Chùa Báo Ân  ngày 8-9-2009


Tự Do Khảo Sát

          Trong Phật Giáo không có sự cưỡng bách hay bắt buộc và không đòi hỏi nơi tín đồ một đức tin mù quáng. Từ ngoài nhìn vào, người có tánh hoài nghi sẽ lấy làm hoan hỷ lắng nghe lời kêu gọi nên khảo sát tận tường. Từ đầu đến cuối Phật Giáo được mở rộng cho tất cả những ai có mắt để thấy và có tâm để hiểu biết.
          "Một lần nọ, khi Ðức Thế Tôn ngự trong một vườn xoài tại Nālandā, có Upāli, một tín đồ nhiệt thành của phái Nigantha Nātaputta (Jaina Mahāvira), vâng theo lời dạy của Mahāvīra, vị giáo chủ, đến gần Ðức Phật với ý định duy nhất là tranh luận và thắng Ngài. Ðề tài là lý nghiệp báo mà cả hai vị, Ðức Phật và Mahāvīra, đều đã giáo truyền, mặc dầu quan điểm vẫn khác nhau. Sau cuộc thảo luận rất thân thiện, Upāli minh xác rằng lý lẽ của Ðức Phật là đúng hơn, chấp thuận quan điểm của Ngài và sẵn sàng trở thành một tín đồ Phật Giáo (upāsaka). Nhưng Ðức Phật nhắc nhở ông: “Này Upāli, về vấn đề chân lý Ông phải khảo sát tận tường và cặn kẻ. Ðối với người danh tiếng như Ông, tốt hơn là phải khảo sát tận tường.” Tuy nhiên, nghe vậy Upāli càng hoan hỷ thỏa thích hơn và xin quy y, trở về nương tựa nơi Phật, Pháp, Tăng. Mặc dầu Upāli vững chắc đặt niềm tin nơi Ngài và muốn trở thành Phật tử, Ðức Phật khuyên ông nên tiếp tục tôn trọng và hỗ trợ các vị thầy cũ như xưa."

      (Upāli Sutta, Majjhima Nikāya, Trung Bộ Kinh, 56)

Trích "Suy Gẫm Về Phật Ngôn" của Tác Giả Pivadassi Mahāthera - Phạm Kim Khánh Dịch

Theo http:vomonthientu.org

Tìm lại chính mình

Bởi vì ảo vọng mà ra
Bởi tâm điên đảo khiến ta mê mờ
Thời gian đi chẳng đợi chờ
Ai ai rồi cũng qua bờ tử sinh
Làm sao tìm được chính mình
Bỏ tâm sân hận, giữ gìn thiện lương
Chỗ Pháp tánh, nghĩa vô thường
Khổ, không, vô ngã, suy lường chơn tâm*
Tứ niệm xứ, tứ chánh cần
Năm lục, bảy giác năm căn pháp hành*
Lý duyên khởi, lý duyên sanh
Trong bát chánh đạo pháp lành truyền trao*
Tâm không phân biệt thấp cao
Tránh sao tám nạn khổ đao kiếp này*
Chúng sanh phước mỏng nghiệp dầy
Thân người khó được cứ vay trả hoài
Bởi vì tham đắm tiền tài
Bởi tâm vọng niệm nó đày đọa ta
Trầm luân trong cõi Ta Bà 
Luân hồi, sanh tử sát na dập vùi...
Rong chơi giữa đạo và đời
Giật mình tỉnh mộng chao ôi trễ rồi!
                               Thanh Hiền
                          Orlando-14-12-08
             
               

Thứ Tư, 29 tháng 10, 2014

Khuôn Viên Tu Viện Buổi Ban Sơ

Tu Viện Hoa Thức tọa lạc trên khu đất khoảng 10 mẫu tây, cát trắng xóa, đất cao không có west land, một cái hồ nho nhỏ với hòn giả sơn và rất nhiều c thụ.








Căn nhà tiền chế, (chưa có Thiền Đường) 5 phòng ngủ, 2 phòng tắm, với hàng hiên thật rộng, sàn gỗ, cửa sổ sơn màu xanh Navy đậm, mặt tiền hướng ra đồi thông.




Hình Ảnh : Nguyễn Thị Hồng Điệp 
Lời Diễn Giải : Dị Nhân

Thứ Ba, 28 tháng 10, 2014

Thư Ngỏ


Tiếng chuông Ngân rã Mười Phương mộng
Hoa Thức đây rồi tôi thấy tôi.

Nam mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật

Kính thưa Quý nam nữ Phật Tử, Quý Thiện Hữu Tri Thức xa gần thân mến!
Đã từ lâu, chúng tôi ôm ấp một hoài bảo nho nhỏ là thành lập một cõi "Tịnh Độ" với tinh thần Từ bi, Vô ngã, Vị tha và phụng sự theo Giáo lý nhà Phật.
Mãi đến  đầu Xuân năm nay 2014, chúng tôi mới chọn được một nơi thích hợp để dừng lại tĩnh tu và hướng dẫn những người hữu duyên.
Vì lý do đơn giản như thế, chúng tôi đã không ngần ngại đứng ra xây dựng một " bến đổ bình an" dành cho những ai muốn tu học và thực hành trong ý nghĩa Tự độ, Độ tha.
Chúng tôi rất hoan hỷ đón nhận tất cả Quý Đạo Hữu đến để cùng  thực tập với chúng tôi.
                     Quyền uy thay mây gió
                     Hoa cỏ in nền trời
                     Về đây học buông  bỏ
                     Cho nụ cười thêm tươi.
                                    Nam Mô Hoan Hỷ Tạng Bồ Tát Ma Ha Tát
                                            Bell, Ngày 19 tháng 10 năm 2014
                                             TM. cho Quý Phật Tử Tu Viện
                                                 Tu Sĩ Thích Pháp Thiện.

 

Vội - Chẳng

Tình cờ đọc "Vội", tôi thật sự trầm tư  và đã dâng lên nhiều cảm xúc. Xin Thầy Thích Tánh Tuệ cho tôi được phép hoạ bài " Vội " của Thầy.
                  
      Vội  ( Xướng )                                          Chẳng ( Hoạ )     

Vội đến, vội đi, vội nhạt nhòa            Chẳng biết chẳng quen chẳng phai nhoà
Vội vàng sum họp vội chia xa.           Chẳng hề gặp gỡ chẳng rời xa
Vội ăn, vội nói rồi vội thở                  Chẳng mộng chẳng mơ nên chẳng khổ
Vội hưởng thụ mau để vội già.
           Chẳng nghĩ vẫn vơ trí chẳng già


Vội sinh, vội tử, vội một đời              Chẳng đấu chẳng tranh chẳng nợ đời
Vội cười, vội khóc vội buông lơi.       Chẳng nhan chẳng sắc chẳng lả lơi
Vội thương, vội ghét, nhìn nhau lạ!     Chẳng đợi chẳng mong tình luyến ái
Vội vã tìm nhau, vội rã, rời...              Chẳng phải bên nhau chẳng nỡ rời
             


Vội bao nhiêu kiếp rồi vẫn vội           Chẳng có gì nên lòng mãi chẳng
Đuổi theo hạnh phúc cuối trời xa.      Mơ chi ảo ảnh tận phương xa
Ngoài hiên đâu thấy hoa hồng nở       Một kiếp phù sinh ba vạn sáu
Vội ngày, vội tháng, vội năm qua.     
Chẳng hèn chẳng tục chẳng gì qua     


Cứ thế nghìn thu đời vẫn vội              Lặn hụp lợi danh người người vội        
Mặt mũi ngày xưa không nhớ ra.       Sao cứ chấp mê chẳng lối  ra
'' Đáy nước tìm trăng'' mà vẫn lội       Chốn Ta Bà  ai còn  đang lội 

Vội tỉnh, vội mê, vội gật gà...             Chẳng xét chẳng suy chẳng gục gà 

Vội quên, vội nhớ vội đi, về               Chẳng sắc chẳng không chẳng nẻo về
Bên ni, bên nớ mãi xa ghê!                 Lầm lũi trầm luân chẳng biết ghê
Có ai nẻo Giác bàn chân vội ?           Cực lạc đây rồi sao lại chẳng?
'' Hỏa trạch '' bước ra, dứt não nề...
  "Niết Bàn" siêu thoát hết nặng nề..


                          Thích Tánh Tuệ                                         Quên Đi  

Thứ Hai, 27 tháng 10, 2014

Tri Ân


Quy y thầy dạy bao điều
Thọ trì năm giới thương yêu mọi loài
Uống, ăn, đi, đứng, nằm, ngồi
Tâm luôn chánh niệm sống đời an vui
Quy y thầy dạy những lời
Nhớ ơn chư Phật ba đời mười phương
Biết tha thứ...biết yêu thương
Nhớ ơn Thầy, Tổ kính nhường duới, trên
Ơn Tổ Quốc nhớ chẳng quên
Công ơn cha mẹ nguyện đền ơn sâu
Hãy biết đủ chớ tham cầu
Nghiệp duyên, duyên nghiệp do đâu tạo thành
Bỏ điều ác... làm điều lành
Quy y Tam Bảo thực hành Từ bi
Bỏ tham dục... dứt sân si
Thành tâm thọ giới quy y hướng về
Xin gieo hạt giống Bồ Đề
                          Con nương tựa Pháp cận kề Như Lai!
                                                                   Thanh Hiền
                                                               Orlando 12-11-08

Sự Tích Cá Nược

Ngày xưa có một nhà sư trẻ tuổi rất ngoan đạo. Sau hơn ba mươi năm khổ công tu luyện, sư thuộc lòng tất cả các kinh kệ nhà Phật, lại giỏi thuyết pháp. Vậy mà lâu rồi vẫn chưa được thành chính quả. Nhà sư bụng bảo dạ: “Phải đến đất Phật một phen mới có hy vọng thành Phật”. Nghĩ vậy, sư mới quyết chí tìm đường sang Tây Trúc.


Ðường đi từ nước nhà sang Tây Trúc ngày đó chưa có cách nào cho thuận lợi. Việc giao thông hầu hết là bằng đường bộ, mà đi bộ thì thật là muôn vàn nguy hiểm. Nhưng nhà sư trẻ tuổi quả quyết nhằm hướng tây tiến bước.
Cuộc hành trình đã được năm mươi ngày. Nhà sư đã nhiều lần lạc đường và mấy lần mê man vì sốt rét, nhưng nhờ được sự giúp đỡ nên đều qua khỏi, và vẫn cứ tiếp tục cuộc hành trình.
Một hôm, sư đến một khu rừng thì trời đã chiều. Sư cố bước dồn hòng tìm một nơi nghỉ vì trong người đã thấy ớn rét. May sao giữa rừng sâu, sư bỗng thấy một ngôi nhà. Nghe tiếng gọi cửa, một bà cụ già bước xuống sân. Sư tỏ ý định của mình là xin nghỉ nhờ một đêm. Nhưng bà cụ vừa thấy khách đã xua tay rối rít:
- Ði mau lên! Mau lên! Con ta mà về thì không còn tính mạng.
Sư đáp:
- Tôi bây giờ thật là kiệt sức, không thể nào bước được bước nữa. Nếu không cho tôi nghĩ thì cũng đành nằm liều trước cửa đây thôi.
Bà cụ bảo:
- Chao ôi! Con ta vốn là ác Lai hay ăn thịt người. Cố đi nhanh lên, bây giờ nó sắp về rồi đó.
Nhưng sư đã vứt tay nải, nằm vật xuống đất. Hai đầu gối va vào nhau chan chát. Bà cụ không biết nói thế nào nữa, đành nắm tay sư lôi vào trong nhà, bà cụ bảo sư phải cố giữ cho thật im lặng để tránh cái chết thê thảm. Ðoạn, bà cụ chất củi phủ lá rất kín đáo.
Trời tối hẳn thì ác Lai về đến nhà, tay xách một con mang. Hắn dừng lại ở chân thang và khịt mũi mãi. Hắn bảo:
- Có mùi thịt mẹ ạ
Mẹ hắn đáp:
- Thì chả là thịt mày mang về đây là gì?
- Không phải, thịt người. Con biết lắm. Có thịt người.
Bà cụ chưa kịp can thì hắn đã quẳng con mang lên sàn rồi chạy đi tìm. Chả mấy chốc, hắn đã lôi được nhà sư ngủ say như chết từ dưới hầm nhà mình.
Khi sư tỉnh dậy thì đã thấy ác Lai đang cầm một mũi mác lăm lăm ở tay. Hắn quát:
- Mày đi đâu?
Sư nhìn kỹ thấy hắn cũng không khác gì người thường bèn tỉnh táo đáp:
- Tôi đi tìm Phật.
- Tìm để làm gì?
Sư bây giờ mới nói rõ mục đích của mình. Rồi luôn miệng, sư giảng giải đạo từ bi cho hắn. Sư nói mãi, nói mãi, kể bao nhiêu ngày gian khổ của mình dọc đường, là làm sao được nhìn mặt đức Phật để được thành đạo. Sư nói khéo quá, đến nỗi mẹ con ác Lai đều cảm động đến rơi nước mắt. Thấy họ thành thật hối lỗi, sư cho họ biết là họ cũng sẽ trở nên “vô sinh vô diệt”, sẽ sống sung sướng trên Niết Bàn, nếu họ kiên quyết bỏ ác làm thiện. Tự nhiên mũi mác ở tay ác Lai rơi xuống sàn. Những đường nhăn hung ác lúc nãy bây giờ dịu lại.
Sáng hôm sau, khi sư sắp sửa lên đường thì mẹ con ác Lai vui vẻ sắp sẵn lương thực cho sư. Họ lại tiến đưa sư đi qua một ngọn núi đá. Khi sắp từ biệt, ác Lai hỏi:
- Tôi biết lấy gì mà dâng Phật đây?
Sư đáp:
- Tâm tức thị Phật, Phật tức thị tâm. Chỉ dâng tấm lòng mình là đủ.
Sư không ngờ ác Lai đã rút mũi mác nhanh như cắt, tự rạch bụng mình lôi ra cả một mớ gan ruột đưa cho sư và nói:
- Nhờ hoà thượng đưa hộ dâng lên đức Phật.
Sư lấy làm bối rối quá. Chỉ vì ác Lai hiểu nhầm lời nói của mình. Bây giờ biết làm thế nào đây. Cuối cùng sư ta đành nhìn vào cặp mắt của ác Lai gật đầu, nhận lời rồi gói bộ lòng của con người đáng thương đó lại và quảy quả lên đường.
Sư vừa đi được mấy ngày thì khu rừng rậm chấm dứt, biển lộ ra trước mặt mênh mông bát ngát. Nước trời một vẻ trông rất vui mắt, nhưng trong bụng sư thì chẳng vui chút nào. Món lễ vật của Ðức Phật đè nặng lên vai. Nếu chỉ có thế thì không gì lo ngại cho lắm. Khổ một nỗi là mùi thối của bộ lòng kia xông ra khó tả. Sư đã bọc nó ba tầng bốn lớp mà mùi thối vẫn nồng nặc. Sư lẩm bẩm:
- Như thế này thì các nhà quán dọc đường còn ai dám chứa mình.
Qua ngày hôm sau, không thể chịu nổi nữa, sư bèn vứt bộ lòng ác lai xuống biển.
Nhà sư đi mãi rồi cũng đến Tây Trúc. Nhưng khi phủ phục trước Phật Ðài nói lên nỗi thắc mắc của mình vì sao chưa được đắc đạo thì bỗng nhiên trên điện cao có tiếng vọng xuống bảo:
- Còn thiếu một vật nữa mới thành chính quả.
Sư rất đỗi kinh ngạc, cố ngước mắt nhìn lên một tí. Trên cao vòi vọi sư thấy Ðức Phật ngự giữa toà sen sáng chói, sau lưng có bóng dáng hai người tựa hồ hai mẹ con ác Lai. Sư bỗng hiểu hết: Ðức Phật đã rõ sự thiếu thành thực, thiếu tận tâm của mình rồi, còn mẹ con ác Lai nay đã thành chính quả chỉ nhờ sự ngộ đạo đột ngột và chân thành trong phút chốc. Sư nằm phục vị hồi lâu, trong lòng hổ thẹn vô cùng.
Nhà sư trẻ sau đó lại trở về chốn cũ tìm lại bộ lòng Tuy biển mênh mông và sâu kín, nhưng sư cũng cố lặn hụp để mong thấy lại món quà dâng Phật mà ác lai gửi cho mình. Sư nghĩ chỉ có làm thế mới dám nhìn lại mẹ con ác Lai và hy vọng gần gũi toà sen Ðức Phật. Sư bơi lên lặn xuống mãi. Sau đó sư hoá làm loài cá mà người ta vẫn gọi là cá nược hay có nơi gọi là cá ông sư. Vì cho đến ngày nay dòng dõi loài cá đó còn nào con nấy có cái đầu trọc như đầu ông sư và vẫn làm việc của nhà sư, nghĩa là chúng đi hàng đàn, cứ lặn xuống nổi lên luôn, không chịu nghỉ.
Những người đánh cá còn nói loài cá Nược rất ghét những ai trêu chọc mình. Ai trêu chọc nghĩa là gợi lại chuyện cũ của tổ tiên chúng nó, chúng nó sẽ làm đắm thuyền rách lưới. Trái lại, ai khen ngợi, reo hò thì chúng sẽ lặn xuống nổi lên cho mà xem.
Theo http://truyencotich.vn/

Thứ Bảy, 25 tháng 10, 2014

Tu Viện Hoa Thức

 

Hoa lá hữu tình đồng trang nghiêm cõi Phật đầy bi trí 
Thức đạt bổn tâm an vui tu học nguyền độ chúng sanh


    Thành phố Bell (chuông)chỉ là một vùng quê với nhiều nông trại nuôi bò, ngựa, gà… và hoa mầu. Cách Gainesville (C10)khoảng 45 phút, bao quanh là Gilchist, Trenton, High Springs, Alachua, Lafayette,… không xa  đại lộ 75 và 441.  Con đường về Tu Viện Hoa Thức xa diệu vợi… Trời đã cuối Xuân, Bell  thành phố sương mù đón chào tôi bằng những bin hoa dại vàng, tím, hồng rực rở dọc hai bên đường, những bãi cỏ xanh mướt dưới ánh nắng hanh dìu dịu,  Hôm ấy,  trời quang mây tạnh, tôi có thể nhìn thấy rõ thành phố Bell, duy nhất chỉ có 1 ngọn đèn đỏ lưu thông chớp chớp, khiến tôi nhớ đến  Bà Rịa ngày xưa chỉ có một ngọn đèn đỏ duy nhất, một cái chợ nhỏ cạnh dòng sông Dinh nước lờ lợ đục dòng, những con  tầu cập bến từ đảo Bà Trao, núi Nứa .
   Thành phố Bell cũng chỉ có một cái chợ  Scaff’s duy nhất với cây xăng Shell, cách trăm thước cây xăng Marathon với tiệm tạp hóa và quán ăn kèm Pizza, xéo bên kia đường là tiệm tạp hoá nhỏ và cây xăng Fiffy, cạnh cây xăng là thư viện chỉ là căn nhà nhỏ. Nhà hàng Pekins,  vài quán ăn nhỏ thêm  vài tiệm tạp hóa, bưu điện  và 3 ngân hàng... về lịch sử của thành phố Bell không có gì đặc biệt ngoài ông Town Manager là  ông  Dan Cavanh, ông là  tác giả quyn sách thiếu nhi về ngựa tên  Tiny Timber Finds a friend . Ông được honored vào Guinness Word record for the “Largest Stick Horse Collection”. Sau này ông bán Colletion và đươc trưng bày tại  Dolly Parton’s Dixe Stampede Dinner& Show in Pigeon Forge, Tennessee.

   Cách Tu Viện 18 miles là công viên với rừng thiên nhiên, những cổ thụ cao ngất,  dòng suối chảy xiết mát lạnh,có bãi tắm, chèo thuyền,  pinic… Tu Viện Hoa Thức tọa lạc trên khu đất khoảng 10 mẫu tây, cát trắng xóa, đất cao không có wet land, một cái hồ nho nhỏ với hòn giả sơn và rất nhiều c thụ.  Người hướng dẫn tinh thần ở đây là thầy Thích Pháp Thiện, hoài bảo của thầy là thành lập một nơi yên tịnh để tu hc, làm nơi nương tựa tâm linh của những người ‘lớn tuổi’; thầy luôn quan tâm đến thế hệ trẻ cùng người bn xứ, nên đã miệt mài học để có thể chia sẽ sư thực tập cho họ. Nhìn chung, theo như hiện giờ kinh tế nhiều nơi bị khủng hoảng, mà hành tinh của chúng ta tài nguyên gần như cạn kiệt, thiên tai, chiến tranh, nạn đói v.v... Con người của thời đại chúng ta có quá nhiều sự căng thng nên thường sảy ra những chuyện không đâu, và vì thế có một tu viện để cộng tu là điều rất cần thiết. Đến đây, chúng ta có cơ hội tập sống trở lại với đời sống thiên nhiên, buông thư, xã giản, lắng đọng, và thanh lọc tâm tư... Các lớp trẻ cần có nếp sống lành mạnh, không cứ mãi dán mắt vào những trò chơi game nguy him. 

Tr v đời sống thiên nhiên
Thân tâm an lạc đây miền tịnh không
Cõi này biển khổ mênh mông
Với nhau cần một tấm lòng mà thôi
Trở về tôi lại thấy tôi
Đã bao nhiêu kiếp luân hồi lang thang? 

    Con đường phố chánh của thành phố là Maint St. North, 1610, lưa thưa dăm ba tiệm, đi dăm phút lại trở về lối cũ. Bell có những bui sáng mù sương phủ mờ đồi thông, sương lảng đảng trên mặt hồ Tịnh Tâm, có những chú nai ngơ ngác  quên về  rừng, nhịp sống chậm lại không hối hả, con người thân thiện hơn, dễ thương hơn.

   Quẹo phải vào cổng, bên trái là garage sửa xe. Từ cng vào khoảng 2 trăm thước, bên trái là đồi thông thng tấp khoảng hơn 300 cây. Rất nhiều….cổ thụ  rợp mát,  dưới gốc những buội đổ quyên kề nhau , hai bên đường là hàng tường vi niềm nở chào đón khách thập phương, những vườn hoa khá nhiều loại xinh tươi khoe sắc, đường thiền hành đi dưới hàng thông thng tấp, qua khỏi là hàng tường vi nghiêng mình làm dáng, bên rào dây hoàng anh nở vàng ni bật vẻ quý phái giữa đồi thông xanh ngắt, đường ra hồ 2 hàng đổ quyên cong cong yu điệu thục nữ, nép mình dưới gốc cổ thụ như nương bóng tùng quân. 

Đổ Quyên  thư  thả kề nhau
Tường Vi duyên dáng xôn xao nắng hồng
Hoàng Anh lạc giữa đồi thông
Thẹn thùng nàng Liễu xa trông người về 

  Bui sáng khí trời se se lạnh, sương toả mặt hồ bảng lảng bay, nàng liễu thẹn thùng e ấp soi bóng mình dưới  mặt hồ như làm dáng  với chàng trúc đứng thẳng người khoe mình quân tử, đàn ba ba sắc vàng mầu thầy chùa cùng đàn cá sống an lành tung tăng bơi lội. Đẹp nhất vào những đêm trăng tròn, nguyệt thẹn thùng lấp ló sau tàng c  thụ, trăng in bóng dưới hồ, sáng rở như nạm vàng, nạm ngọc, cả  vũ trụ  bao la như thu gọn vào trong cái hồ nhỏ. 
                 Nguyệt ngắm nhìn Trăng…Trăng nhìn Nguyệt
                 Hằng thẹn thùa ngơ ngẩn ánh trăng mơ
                 Ta ngoảnh lại nhìn cuộc đời xoay trở
                 Trôi về đâu? Sinh tử giữa đôi bờ!
    Căn nhà tiền chế, (chưa có Thiền Đường) 5 phòng ngủ, 2 phòng tắm, với hàng hiên thật rộng, sàn gỗ, cửa sổ sơn màu xanh Navy đậm, mặt tiền hướng ra đồi thông.Cửa chánh bước vào là phòng khách khá rộng với lò sưởi, thầy đóng kệ vừa đủ để Tôn Tượng Bn Sư mầu trắng, 2 ngọn đèn nhỏ, 2 chậu hoa lan, 2 ngọn đèn cầy trắng, 1 đĩa trái cây, 1 chung nước bằng thủy tinh, dùng chiếc bình đốt trầm hương thay cho bình hương . Trưng bày thật giản dị nhưng không kém phần trang nghiêm, thanh tịnh. Từ căn phòng số 2 và số 3 nhìn ra vườn hoa và đồi thông vào những ngày mưa ta có th ngắm những giọt mưa rơi trên những khóm hoa, mưa nhẹ nhàng  lướt qua đồi thông, mưa dịu dàng tưới tẩm nàng Tường Vi, mưa rửa sạch hết những bụi bám trên  đám Đỗ Quyên, mưa vuốt ve từng viên đá muộn phiền, như giọt mưa Pháp làm vơi đi bao ni khổ của chúng sinh.                  

                   Sáng ra nghe chim hót
                   Lang thang nắng qua rừng
                   Thơm mùi hương giải thoát
                   Đạo…đời vẫn thủy chung            

  Bước qua cánh cng Tu Viện là bước qua một thế giới khác, bao nhiêu phiền muộn, lợi, danh,…đã bỏ lại bên ngoài. Nơi đây, ta trở về với đời sống nội tâm, tĩnh lặng, thiên nhiên hữu tình,  ngày ngày đều là ngày mới để tu tập. Mỗi sáng đứng trên  sàn gỗ, nhìn mặt nước hồ không xao động, cây in bóng lấp lánh áng sao mai dưới nước, in cả bầu trời xanh mây trắng, một gã cò trắng vội vã bay qua; vô tình in bóng, thời gian lặng lẽ trôi. Tiếng chim bên kia rừng, trên tàng c thụ rộn rả hót chào bình minh, thấp thoáng sau mấy tàng cây cạnh bờ rào 3  chú  nai còn thơ thn  lưu luyến  bên đám hoa cúc vàng, chưa vội trở về rừng. Ta cảm thấy tâm thật an bình, thật vui tươi, và thật hạnh phúc; khi biết sống ‘một mình.’ 

                   Từng bước chân tỉnh thức
                   Trên đất Tịnh an lành
                   Ánh sao mai vừa  khuất
                   Hạt sương đêm mong manh… 

   Từng bước chân  trên đất Tịnh, ta quán niệm về vô thường, nhìn những hạt sương còn đọng trên lá lấp lánh, nắng sẽ lên sương sẽ tan, mà ta như hạt sương đó rất mong manh. Tâm niệm ta sanh diệt trong từng sát na, âm thầm dời đổi. Không có vật gì  là vĩnh viễn tồn tại, cái gì đã có mặt đây thì cũng luôn luôn đi đến sự tàn phai, và huỷ hoại sẵn chờ.
                 Từng bước chân tỉnh thức
                 Từng hơi thở vào ra
                 Trên không vầng trăng sáng
                 Đêm tàn ta với ta 

   Như vầng trăng vô thường kia vẫn xuất hiện bao trùm cả vạn vật. Nhìn trăng  như tự soi rọi lại mình, đừng nắm bắt vọng tưởng. Tiếng chuông tỉnh thức đưa ta về với sự sống;và sự sống chỉ có mặt trong giây phút hiện tại (here and now!). Với ý thức sáng toả đó, ta có thể thưởng thức những điều mầu nhiệm, đơn giản chung ta: trời xanh, mây trắng, không khí trong lành, cây xanh…từng ánh nắng ấm áp, từng giọt mưa mát  mẻ! 

                  Từng bước chân tỉnh thức
                  Bước chầm chậm thảnh thơi
                  Đi mà không điểm đến
                  Thời gian trôi cứ trôi. 

  Cát trắng xóa mềm mại đón từng bước chân hành giả, thong dong từng bước thiền hành, đi mà không điểm đến. 

                Mặc ai xuôi ngược vòng danh lợi,
                Hoa Thức nơi đây sống an hòa.
                Chân bước thong dong in trên cát,
                Tìm về nguồn cội thuở Chân Nguyên. 

  Ta tận hưởng không khí trong lành bui ban mai, gió mơn man trên những khóm hoa, gió lay nhẹ tà áo nâu sòng. Từng bước chân tỉnh thức.

       Từng bước chân tỉnh thức
       Từng bước chân thong dong
       Niệm bài kinh phước đức
       Không có…cũng không không. 

Tu Viện  Hoa Thức không để thùng phước sương, không buôn bán,... phía  sau nhà một vườn rau nho nhỏ, những loại rau thơm Việt Nam, đất mới hoan hỷ đón nhận khách lạ, dàn mướp. bầu, gấc… sống chung hòa bình. Phía trước cạnh đồi thông, một vườn trái cây khiêm tốn với hồng dòn, cam quít, bưởi… bên  phải hàng đào như che chắn cho hơn 40 cây  blue berry , năm đầu đã có thu hoạch,  cạnh đấy là vườn mía, chuối đang thi nhau vươn lên trên vùng đất mới. Phía sau hồ 4 cây peacan  tràn đầy sức sống đón mừng  những tia nắng xuyên qua hàng c thụ. 

             Muốn tìm đường hết khổ
             Về đây dứt não phiền
             Cửa thiền luôn rộng mở
             Tiếp đón người hữu duyên      

   Với áo tràng mầu nâu riêng của Tu Viện tư may lấy, tự làm chao... Với cuộc sống giản dị, thanh đạm, . Tu Viện Hoa Thức nơi nương tựa tâm linh, là mái nhà yêu thương với sự hướng dẫn và quan tâm của Thầy. 
       
             Những ai thao thức mong tìm kiếm,
             Một nơi yên ổn để tịnh tu,
             Đây này! Hoa Thức luôn rộng mở
             Đón chào vị Phật của tương lai. 

      Nam mô đức Di Lặc bồ tát ma ha tát.

Dị Nhơn


Thứ Ba, 14 tháng 10, 2014

Cáo Tật Thị Chúng (Nhất Chi Mai)


Mọi sự việc trên đời không gì tồn tại vĩnh viễn hay biến mất hoàn toàn. Chúng tuần tự đến rồi đi, hiện rồi mất. Đó cũng là học thuyết căn bản của Phật Giáo.
 

告疾示眾               (一枝梅)
Cáo Tật Thị Chúng (Nhất Chi Mai)
                     Thiền Sư Mãn Giác 

                          (1052 - 1096)  

春去百花落              Xuân khứ bách hoa lạc
春到百花開。          Xuân đáo bách hoa khai
事逐眼前過              Sự trục nhãn tiền quá
老從頭上來。          Lão tòng đầu thượng lai
莫謂春殘花落盡       Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận
庭前昨夜一枝梅。   Đình tiền tạc dạ nhất chi mai

Dịch Nghĩa : Lúc Bệnh Báo Cho Mọi Người Biết
                    ( Một Cành Mai )

 
Mùa Xuân đi qua trăm đoá hoa rơi rụng
Khi mùa xuân đến trăm đoá hoa nở
Mọi việc cứ nối tiếp nhau trước mắt
Tuổi già đến từ mái tóc
Đừng cho rằng khi xuân tàn hoa sẽ rụng hết

Trước sân chùa đêm qua vẫn có một cành mai

Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận (Đừng cho rằng khi xuân tàn hoa sẽ rụng hết)  

Đình tiền tạc dạ nhất chi mai (Trước sân chùa đêm qua vẫn có một cành mai)
Hai Câu cuối này chính là trọng tâm
của bài kệ. Điều tốt đẹp luôn hiện hữu trong mọi hoàn cảnh.     

 
Dịch Thơ :

Xuân đi trăm hoa rơi
Xuân tới trăm hoa nở
Trước mắt mọi sự trôi
Tuổi đời già đến rồi
Đừng nghĩ xuân tàn hoa rụng hết
Ngoài sân đêm trước một cành Mai

                                     Quên Đi