Thứ Tư, 21 tháng 12, 2016

Phong vũ vãn bạc



Cùng Bạn ,
Chiều thứ bảy buồn, đọc bài thơ nầy lòng tôi vô cùng cảm khái, phỏng dịch gởi đến bạn thân đọc chơi, Qua cảnh vật nên thơ của Đất Trời, thi nhân cảm xúc gởi lòng mình qua vài câu thơ nhưng nghe thấm thía vô cùng .
Thân mến
Mailoc

  風雨晚泊                Phong vũ vãn bạc

              白居易                               Bạch Cư Dị

苦竹林邊蘆葦叢, Khổ trúc lâm biên lô vĩ tùng
停舟一望思無窮。 Đình chu nhất vọng tứ vô cùng
青苔撲地連春雨, Thanh đài phác địa liên xuân vũ
白浪掀天盡日風。 Bạch lãng hiên thiên tận nhật phong
忽忽百年行欲半, Hốt hốt bách niên hành dục bán
茫茫萬事坐成空。 Mang mang vạn sự tọa thành không
此生飄蕩何時定,
Thử sinh phiêu đãng hà thời định
一縷鴻毛天地中    Nhất lũ hồng mao thiên địa trung
     
               Bản dịch của MaiLộc

          Bên bờ lau , trúc tre xào xạc ,
   Buộc con thuyền , bát ngát vời trông .
         Mưa xuân đất phủ rêu phong
Suốt ngày sóng gió bọt tung trắng trời .
  Tuổi trăm năm nửa đời chớp nhoáng ,
  Muôn việc trần thấp thoáng có không .
         Bao giờ thôi hết bềnh bồng ?
  Giữa trời lơ lửng lông hồng nhẹ tênh.
                                                MaiLoc
***
   Đậu Thuyền Chiều Mưa Gió      

Bụi lau khóm trúc giữa mênh mông
Thuyền nhỏ xa mờ lãng đãng trông
Mưa suốt mùa xuân rêu xanh sắc
Ngày dài gió lộng sóng không cùng
Trăm năm chớp mắt qua già nửa
Muôn việc rồi ra cũng hoá không
Rốt lại đời ta lang thang mãi
Như lông hồng lơ lửng từng không

                                   C.D.M.
***
SQ cũng xin mua vui cùng các bạn "vườn thơ thẩn"
Để không vượt qua ý người xưa,SQ cũng chỉ lượm lặt ghép lại mà thôi. Mong lượng thứ.
SQ

        GIÓ MƯA TỰ VẤN

Ven bờ lau sậy mọc thong dong
Một chiếc thuyền con dõi mắt trông
Mưa đổ tiết Xuân rêu sắc thắm
Gió lay ngày cuối sóng lung tung
Trăm năm mấy chốc, giờ hơn nữa
Vạn sự rồi qua , có tựa không
Phiêu lãng bao giờ ta cố định ???
Đất trời nhẹ thể một lông hồng !!
                               SONG QUANG
***  
  Đỗ Chiêu Đức  Diễn Nôm :
                          
Rừng trúc xạc xào khua lao sậy,
Dừng thuyền cảm xúc cảnh vô cùng.
Rêu xanh phủ đất mưa xuân ướt.
Sóng bạc ngất trời gió lộng tung.
Thoáng chốc trăm năm đà quá nửa,
Mơ hồ vạn sự cũng thành không.
Kiếp nầy phiêu bạc khi nào nghỉ ?
Một sợi tơ trời lãng đãng trông. 
                              Đỗ Chiêu Đức.           
***
 Thưa quí Thi hữu,
Tôi xin cố gắng nương theo ý tác giả được  gần chừng nào hay chừng nấy mà dich bài này để cùng nhau góp vui với qui bạn
Thân chào
 Quang Tuấn
 
NEO THUYỀN TRÊN BẾN MƯA

Lau trúc mọc đầy khắp dải sông
Cho thuyền đỗ bến xa vời trông.
Mưa Xuân dầm đất rêu xanh biếc
Gió lộng tung trời sóng trắng trong.
Thấm thoát trăm năm qua quá nửa
Miên man vạn sự trở thành không.
Bao giờ yên ổn đời phiêu lãng?
Nhẹ bổng chiếc lông cõi mịt mùng .

                                        
Quang Tuấn
***  
 Quên Đi xin góp đôi dòng:

Đường hoạn lộ của Bạch Cư Dị cũng lắm gian nan. Đang tước trọng quyền cao ở triều đình, từ từ bị giáng xuống làm một viên quan coi việc quân ở tận huyện Giang Châu. Có phải đây lả tâm trạng của Ông trong bài "Phong Vũ Vãn Bạc"?
 
Phong Vũ Vãn Bạc     

Khổ trúc lâm biên lô vi tùng,
Đình chu nhất vọng tư vô cùng .
Thanh đài phác địa liên xuân vũ,
Bạch lãng hiên thiên tận nhật phong.
Hốt hốt bách niên hành dục bán,
Mang mang vạn sự toạ thành không.
Thử sinh phiêu đãng hà thì định?
Nhất lũ hồng mao thiên địa trung.
 

Dịch Nghĩa : Neo Thuyền Đêm Mưa Gió
              
Đám sậy cạnh bên rừng tre
Thuyền đã dừng lại, bồi hồi nhìn về chốn xa xăm
Mưa xuân liên tiếp khiến rêu xanh phủ đầy mặt đất
Sóng bạc đầu như được gió nâng lên trời lúc cuối ngày
Thoáng chốc trăm năm đi qua muốn nửa
Tràn ngập muôn việc trên đời lại phải ngồi không
Cuộc sống trôi giạt bao giờ mới ổn định
Hay như những chiếc lông hồng giữa đất trời.

Dịch Thơ :

    
Neo Thuyền Đêm Mưa Gió

Bên cạnh rừng tre chen chúc sậy
Dừng thuyền xao xuyến vợi vời trông

Mưa xuân ẩm đất rêu xanh phủ
Sóng gió nước đùa trắng cả sông
Thoáng chốc trăm năm đà được nửa
Ngập tràn muôn việc lại ngồi không
Bao giờ ổn định thân trôi giạt
Hay mãi lưng trời tựa chiếc lông

                              Quên Đi
***
 NEO THUYỀN ĐÊM MƯA

Neo thuyền bên đám sậy chen dầy
Ngơ ngẩn nhìn về chốn cuối mây
Thấm đẫm mưa xuân, rêu phủ đất
Tung trào sóng bạc, gió đưa ngày
Nửa đời thấm thoát, chưa yên phận
Mọi việc bời bời, vẫn bó tay
Như chiếc lông hồng trong vũ trụ
Đời ta ổn định lúc nào đây?

                                Lộc Mai

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét