Thứ Bảy, 7 tháng 3, 2015

Rồi ... Cũng Phải Ra Đi

Một ngày ... rồi cũng phải đi
Thân mòn cát bụi
Tiếc gì phù vân?
Vùi trong đất mục mộ phần
Chút tàn hương của một lần chia xa
Ly bôi
Ai chạm cùng ta?
Nhỏ nhoi đủ để gọi là tri âm
Mà thôi cụng với âm thầm
Trà chiều nâng với cung trầm
ngân nga...
Chén này dốc phía bôn ba
Khóc con tim thuở mù lòa đi hoang
Chén này vung đổ luênh loang
Tận miền ân ái đã vàng thiên thu
Chén này phạt nỗi nhớ hư
Đọa đày năm tháng, ủ nhừ hương đau
Chén này...
Lau những giọt châu
Trầm tư ta
Tột đỉnh sầu
Hóa thân.


                      Ta Du Ca


Bài cảm tác

Chén này tiễn nửa "vầng trăng"
Đã xa dĩ vãng lần khân, ngại ngờ,
Chén này tiễn bóng con đò,
Tiễn đưa luyến ái hẹn hò thời Xuân,
Chén này cạn lệ từng rơi,
Chướng duyên chuyển hoá rạng ngời Chân Như,
Chén này đón nhận tâm từ,
Hoà trong biển tuệ -nát nhừ vô minh,
Chén này ta gặp lại mình,
Phút giây "đốn ngộ"... mần thinh mỉm cười!


                                            Diệu Thủy


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét