Thứ Sáu, 14 tháng 11, 2014

Hãy Buông

DỊ NHƠN

   Sau bao nhiêu bão tố của cuộc sống, những gì tôi có đều tan theo bóng mây, đời ưu ái ban tặng cho tôi rất nhiều, nhưng cũng lấy lại hơn cái đã cho tôi.Tôi đã mất tất cả không còn gì để mất, cuối đời tôi một mình một bóng, chống chỏi với nỗi cô đơn. Không chịu nỗi quạnh hiu, tôi lại ra đi như gã cùng tử lang thang hết xứ này qua xứ khác. Cuộc lữ xoay vần, bụi phong trần còn đọng lại bao kiếp xa xăm. Ngẩng nhìn lại con đường mình đã đi qua, ta giật mình thảng thốt. Con đường đó có  nhiều hoa thơm cỏ lạ nhưng cũng không ít chông gai. Ta chạnh nhớ một thuở bên người, lòng tự nhủ, hãy quên những gì đáng phải quên, hãy nhớ những gì đáng phải nhớ.

                  Những gì đáng quên hãy quên
             Như mây phiêu lãng lênh đênh bên trời
                  Tìm vui hạnh phúc cuối đời
              Dứt đi ái ngả, cái tôi buộc ràng
                                              
  (Hãy quên)

  Tôi đã can đảm bước vào dòng đời luân chuyển, dám "chết" một lần để "sống thật" một lần với Tình yêu. Dù là giọt lệ buồn hay vui thì tôi cũng nếm được cái thôi vị hạnh phúc. Người hạnh phúc nhất không nhất thiết là phải có mọi thứ tốt nhất, mà là người biết tận hưởng chuyển biến những gì xảy ra trong cuộc sống. Trong cuộc sống sự đau khổ không sao tránh khỏi, nhưng sự chịu đau khổ không phải điều bắt buộc. Muốn vượt qua sự đau khổ ấy ta phải làm gì? Tôi phải đi tìm biển để tâm sự, để được vỗ về. Biển thầm thì bên tai,  "hãy buông...hãy buông..."
   Tôi dừng lại giữa thực và mộng, tiếng sóng như tiếng chuông tỉnh thức. Chỉ khi nào biết nhìn thẳng vào sự mất mát, đau thương bằng con mắt trí tuệ, thì khi ấy mới tìm được sự giải thoát, trở lại sự an ổn cho tâm. Khi ấy tôi mới tỉnh ngộ mà buông bỏ thật sự. Thì ra bao năm qua, tôi như ngọn sóng kia, cứ mãi đi tìm biển mà không biết mình đang hòa mình trong biển. Thì ra cái mục đích cao cả của cuộc đời là tìm cách vượt qua  khỏi các đau khổ ! 
  Ta không chọn nơi mình sanh ra, nhưng có thể chọn cho mình một cuộc sống tự do, hạnh phúc. ba điều trong đời không lấy lại được là :Thời gian, lời nói, cơ hội. Hãy đi đến những nơi nào ta thích, làm những gì ta khát khao, trở thành nhân vật mà ta mong muốn, vì ta chỉ có một cuộc đời, và một cơ hội để làm những gì mình mơ ước. Niềm tin yêu vào cuộc đời này, lòng khát khao là sức mạnh thúc đẩy tôi dấn bước mà không sợ hãi. Tôi đã  đứng lên sau bao lần vấp ngã, tập yêu cuộc sống hiện tại, yêu tất cả mọi người, mọi loài và yêu chính bản thân mình. Có khổ đau mới biết trân trọng cái hạnh phúc mình đang có, có chia tay mới biết niềm vui buổi trùng hoan. Có mất mát mới trân quý cuộc sống mình đang có, Có qua cái rét mướt của mùa Đông mới biết trân quý cái ấm áp khi mùa Xuân đến. Có qua những ngày dài u ám của mùa mưa, mới biết mình rất cần ánh nắng. Có bình minh mới có hoàng hôn, có hoa nở thì mới có hoa tàn, có sanh ly tử biệt mới biết đời vốn phù du vô thường. Nhưng nếu không có vô thường, thì làm sao có thăng trầm, thành, bại, có hợp rồi tan, có sinh thì có diệt, có diệt thì có sinh. Có nếm mùi đau khổ mới  biết tìm con đường diệt khổ!
                Có sinh rồi có tử
                Có hợp rồi có tan
                Niềm vui trong cõi nhân gian
                Khổ đau cùng tận thênh thanh chuyện buồn
                Mấy ai thoát khỏi vô thường
                Có thành có hoại luôn luôn không rời...
                                                 (Sống trong an lạc)
   Biết như thế, tôi đón nhận tất cả những nghịch cảnh khổ đau đưa đến,  vì biết là cái nghiệp của mình tạo tác từ muôn kiếp trước. Không than van oán trách, không lẩn tránh. Nhận biết mà mở lòng, để rồi buông xả. Biết chấp nhận, biết quay về với chính mình, làm chủ lấy mình.Bằng cả trái tim,bằng cả cuộc đời, xin cảm ơn cuộc sống này, cảm ơn người đi qua đời tôi. Xin cảm ơn Thơ, mà lòng thành khiết thi nhân dành cho đời, cho những người yêu thơ. Hãy yêu cuộc đời bằng trọn vẹn trái tim mà không cần đền đáp.
               
                Hãy cho tôi được viết
               Tình Yêu bằng chữ hoa
               Để hiểu và để biết
               Thương người cũng thương ta
                           (Nhìn đời  bằng con mắt trong)
             
  Đời nghệ sĩ vốn bạc bẻo, khi đã vướng vào nghiệp dĩ văn chương làm kiếp con tằm thì phải nhả tơ cho hết kiếp. Trong giới cầm bút mấy ai sống bằng ngòi bút. Họ viết để đổi cái gì? Chắc chắn một điều là không đổi được cơm áo. Có người đến cuối đời chết trong nghèo đói, cô đơn không người thân, thế mà tôi lại vướng vào nó.
   Đời sống tâm linh đã cho tôi trí tuệ, sức khoẻ, đó là tài sản lớn nhất của đời người. Qua bao nghiệt ngả đau thương, nghịch cảnh khó khăn giúp tôi chịu đựng và rèn luyện bản năng sinh tồn. Tôi có tự do, hạnh phúc thật sự khi dám sống cô đơn, can đảm bước vào vùng cô liêu tỉnh thức. Chặng đường ngàn dậm luôn bắt đầu bằng một bước đi....

Tu Viện Hoa Thức
Thành phố sương mù Thu 2014

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét