Chủ Nhật, 24 tháng 5, 2015

Tọa-Thiền Ca



Chúng-sinh là Phật đã từ lâu
Như băng và nước chẳng khác nhau,
Ngoài nước ra băng làm sao có;
Ngoài chúng-sinh, tìm Phật ở đâu?

Đạo kề bên mình mà chẳng tường,
Cứ mãi tìm đâu - thật đáng thương!
Đó cũng như người nằm trong nước
Gào rát cổ than khát thấu xương,
Đó cũng như con trai trưởng-giả
Lang thang sống với đám bụi đường.

Nguyên-do luân-hồi trong sáu cõi
Vì mãi chìm trong tối vô-minh;
Rồi cứ lạc xa trong bóng tối,
Biết bao giờ thoát được tử-sinh?

Pháp-môn tọa-thiền của Đại-thừa
Chẳng lời nào tán-tụng cho vừa:
Các công-hạnh bố-thí, trì-giới,
Niệm Phật, sám hối, và khổ-hạnh
Và biết bao nhiêu công-đức khác -
Tất cả đều nhờ tọa-thiền đưa.
Thậm-chí người chỉ ngồi một bữa

Cũng thấy mọi ác-nghiệp được chừa;
Không còn tìm đâu ác-đạo nữa,
Mà Tịnh-độ vẫn sát kề bên.

Lắng nghe sự Thật, dẫu một lần,
Tán-thán, hoan-hỉ giữ vào lòng,
Tất sẽ được muôn vàn phước-huệ.
Bởi, như người phản-tỉnh thân
Chứng thật Tự-tánh là Vô-tánh,
Thật đã thoát vọng tưởng đảo-điên.

Mở cửa đồng-nhất quả và nhân;
Phi-nhị phi-tam đường thênh-thang.
Trụ nơi vô-tướng giữa sắc-tướng,
Dẫu tới, dẫu lui, bất-động nhàn;

Trụ trong vô-niệm giữa cái niệm;
Múa hát đều là tiếng Pháp Vang.

Trời Tam-muội lồng-lộng vô-biên!
Trăng Tứ-trí sáng ngời viên-mãn!

Còn thiếu gì đâu nữa mà tìm?
Đạo bổn-lai thanh-tịnh hiện-thành,
Thế-giới nầy là Tạng-Liên-Hoa,
Sắc-thân nầy là Pháp-thân Phật.

Thiền-Sư Bạch-Ẩn
Minh-Quang dịch Việt
Sưu tầm: Hanh-Nghiêm

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét