Bài Thơ Xướng Thơ Hoạ
Cảm Thu Bến Nhân Sinh
Đường
chiều nắng lưa thưa, Dòng đời bóng tà thưa,
Liễu
rũ cành đong đưa. Đò chiều nhộn nhịp đưa.
Lào xào trong hoa lá, Khách dồn chân bước vội,
Vai gầy lá thu mưa. Heo may lất phất mưa.
Nắng
thôi rồi cũng phai, Sắc hồng đã nhạt phai,
Mây
xám buồn bay bay. Trong gió bụi mù bay.
Thương
nhớ ! ôi thương nhớ! Chiếc lá vàng chao đảo,
Một
cánh chim lạc loài. Đến điểm cuối muôn loài.
Vắng
cung đàn tiếc thương, Nơi bến đổ yêu thương,
Bao
dĩ vãng mờ sương. Mờ dần giữa hơi sương.
Tuổi
vàng không trở lại, Biết bao người lỡ chuyến,
Hiu
hắt mộng thiên đường. Nhân sinh mấy nẻo đường.
Dòng
đời theo tháng năm, Từng năm lại từng năm,
Sỏi
đá vết lăn trầm. Tiếp nối những thăng trầm
Lạnh
lùng vầng trăng khuyết, Kia lữ hành cô độc,
Nước
dưới cầu như băng. Đời như một tảng băng.
Lòng
như mặt hồ thu, Hồn tựa lá mùa thu,
Gió đâu về vi vu. Lòng tựa cõi hoang vu.
Thì
thầm sương trên lá, Bến nào nơi ẩn náo
Trong
bóng đêm mịt mù. Trong hư ảo mây mù.
Mailoc Quên Đi
10-3-14
Theo huynhhuuduc.blogspot.com
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét